(Viết cho V, cho em và cho chuyện của mình)
Ngày hôm qua, em đi lạc đường, bất giác lời hứa ngày xưa hiện về “Anh sẽ không để em một mình bơ vơ tìm đường như thế này đâu”. Nhớ đến phát khóc. Lâu lắm rồi không có ai nói với em như thế, có lẽ em đã qua tuổi nghe những lời có cánh rồi anh nhỉ?!?! Nhưng xét cho cùng em vẫn là phụ nữ, vẫn thích nghe những lời có cánh mặc dù không tin bao giờ.
Ngày hôm qua, em lang thang trên đường hoa Nguyễn Huệ, chợt nhớ con đường hoa tím nồng nàn ngày nào. Em đã trở lại đó để tìm lại cảm giác bình yên nhưng có vẻ hoa tím bớt nồng nàn, dịu dàng và bình yên hình như cũng quên ghé thăm em.
Ngày hôm qua, em chạy ra sân ga quốc tế để cảm nhận được sự chia ly và gặp gỡ mà khi xưa em không dám đối mặt. Em đã không tiễn anh…
Ngày hôm qua, trong phút giây nào đó em bỗng thấy mình chững chạc hẳn ra, đối mặt với nỗi nhớ về anh không còn sợ nữa. Nhưng cũng còn có một nỗi sợ khác lớn hơn nữa, sợ có khi nào mình thành vô cảm khi mà nghĩ về anh mà lòng không nổi sóng?!?! Nghĩ về anh chỉ thấy không hờn giận, bình yên như tuổi hai mươi tay trong tay đứng trước bình minh rộng lớn của biển Đông.
Ngày hôm qua, em nghĩ về anh, về tương lai, về những công danh, sự nghiệp. Em và anh cùng tìm những thứ đó trên đọan đường chúng ta đi và vẫn chưa tìm được nhưng đã để lạc mất nhau rồi.
Ngày hôm nay, khi bắt đầu phải lựa chọn em lại nghĩ về anh, nghĩ về những lựa chọn của em và anh vào ngày hôm qua. Tuy có rất nhiều khó khăn trong sự lựa chọn của mình nhưng em tin là anh và em đã chọn đúng và hài lòng với những gì mình đã chọn.
Ngày hôm nay, em sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà em lựa chọn và đặt niềm tin giống như anh đã làm vào ngày hôm qua. Em đã hiểu ra được, khón khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để cho em chinh phục và vượt qua.
Và hôm nay, ngay bây giờ em cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích – bất kể ngày hôm qua như thế nào.
Anh cũng vậy nhé!