1. Mấy hôm rồi xin nghỉ phép về quê làm một số giấy tờ cá nhân. Sáng 8h ghé UBND phường thấy sao phường vắng hoe chỉ có một cô thư ký ngồi đọc báo, hất hàm hỏi :
- Làm gì?
- Dạ, chị ơi em sao y khai sinh, hộ khẩu với chứng lý lịch ...v.v
- Qua công an phường,ở kế bên đó
Tui lếch thếch vác cái thân qua công an phường gặp mí chú C.A.Cái chú già già chỉ tui qua anh trẻ măng mà "đẹp chai" nửa. Ảnh hỏi:
- Chị làm gì?
- Dạ ... em chứng lý lịch ...
Anh í đọc hồ sơ lý lịch một hồi nói :
- Trước 75 ông già, bà già làm gì thì phải ghi rõ chứ, sao ghi chung chung như vậy được.
- Dạ em cũng hỏng biết tía má làm gì lúc đó nữa vì lúc đó em chưa đẻ, chỉ nghe nói lại là như vậy nên em ghi như vậy thôi.
- Nói vậy mà được hả?!? Phải kê khai cụ thể chứ ..v.v... Đem về làm lại đi xong lên đây tui chứng cho!
Chài ai, biết sao bi giờ hỏng lẻ ghi trước 75 tía tui đi lính mà làm quan nữa chứ hỏng có làm lính nên sau 75 "được" "học tập" hết 2,5 năm(nhờ công lao phục vụ CM của bác tui nên tía tui mới "được" ở có bao nhiêu đó thôi). Mà tức thiệt chứng lý lịch cho tui chứ có chứng cho ông già,bà già đâu mà bắt tui ghi cụ thể về ông bà như vậy với lại lúc đó tui chưa ra đời sao mà biết hai ông bà đó mần gì. Tui chỉ ghi từ lúc tui sanh ra ông bà mần gì để nuôi tui lớn thui chứ trứơc đó sao tui biết được mà ghi. Sao dám cam đoan đó đúng là sự thật. Bực mình, quay về nhà nằm suy nghĩ có chứng cái lý lịch thui làm gì thấy ghê vậy.Mà có phải lần đầu mình chứng giấy đâu ta mấy lần trước cũng ghi như vậy mà có ai bắt bẻ gì đâu!??!!?
Tức khí mở tủ lục tìm cái phong bì bỏ vào đó 100k xong chạy lên công an phường lần nữa. Trời thương, gặp anh í đang ngồi có một mình trong văn phòng, tui ỏn ẻn bước vô nói:
- Anh ... tía em đi đâu từ sáng giờ em kiếm hoài mà không gặp nên hỏng biết sao mà hỏi. Chiều em phải lên SG mần ăn nữa rồi anh coi có giúp đỡ được em không thì giúp giùm em làm phước đi mà - Miệng cười cầu tài, tay nhét cái phong bì dưới hồ sơ cố ý cho anh í thấy.
Ảnh nhìn nhìn xong rồi nói:
- Đưa đây tui coi, thôi chứng đại cho cô đó tui thấy cô đây cũng tội chạy lên chạy xuống giữa mưa gió thế này.
Xong ảnh ký rẹt rẹt, đóng dấu cộp cộp rùi trả lại tui bộ hồ sơ. Có vậy thôi mà cũng làm khó nữa chài, làm tốn hết một xị, không tiếc tiền mà buồn vu vơ."Đầy tớ của dân" đó!!!!
2. Có nhỏ bạn, đang làm cho một tập đòan nước ngoài lương tính bằng đô cao ngút trời. Đang thất tình cộng thêm nghe lời ông bà già nỉ non :
- "Ba phấn đấu suốt đời trong hàng ngũ này (30năm tuổi Đảng)chỉ mong hai đứa con có một đứa vào Đảng phục vụ nhà nước thân yêu, mà thằng anh bây(làm cho Nike) thì thôi không nói rồi, còn ba mong con về ở với ba mẹ"
Nghe bùi tai cộng muốn trốn chạy SG nhỏ ấy chịu về Phan Rang làm ở cục quản lý thị trường, ngày đầu tiên đi nộp hồ sơ để thi công chức nhỏ kể: "Bước vô cơ quan thấy mặt bà nào bà nấy không có nụ cười thấy sợ sợ rồi, coi hồ sơ xong nói thiếu bằng A vi tính và bằng B Anh Văn" . Nó nói :
Tao làm ở CP 5 năm nay không ai hỏi bằng A vi tính và bằng B Anh Văn mặc dù tiếp xúc với sếp là người ngoại quốc,gửi email báo cáo hằng tuần bằng tiếng Anh , nghe mắc cười muốn chết. Tao nói tao không có mấy cái bằng đó mấy người đó nhìn tao như người ngoài hành tinh, xong quay qua xì xầm với nhau :"Làm công ty nước ngoài gì mà có nổi mấy cái bằng lận lưng". Nó hỏi mấy người đó là cho nó thi luôn vi tính với Anh Văn khỏi cần xài bằng được không? Người ta lạnh lùng trả lời là không vì đây là nguyên tắc... Vậy là đi về học để thi A vi tính, B Anh Văn. Mà còn tức cười ở chỗ này nữa nè nó nói ở Ninh Thuận người ta không chi thi B Anh Văn nếu không có bằng A, vậy là phải đi học lại từ từ ... Chưa hết nửa, lương được "tới" 1tr7/tháng lận nên tao sốc tòan tập luôn hỏng biết phấn đấu tới khi nào mới bằng mức lương cũ. Mới hăng hái trở về phục vụ quê nhà thân yêu mà như người bị tạt hết gáo nước sôi rồi đến gáo nước lạnh làm tắt lửa luôn. Nói thật với mày nhé : Nếu có giặc chắc tao theo phe địch quá hỏng theo phe ta nổi rồi, vậy mà ba mẹ tao hay ghê!
3. Sáng hôm nay đi làm cái sổ hồng cho nhà bà chị mà phải chờ đợi, đi tới đi lui lâu quá viết bài này khi đang ngồi trong phòng tài nguyên của Quận Bình Thạnh. Hy vọng lẹ lẹ tới lượt mình, bao giờ cho đến tháng Mười ...
3 nhận xét:
:) Chuyện tình dài tập bạn ui
Vietnamnet bữa qua cũng có một bài.
Gọi là bệnh chính quyền, công quyền. Bệnh không được chữa, lan dần khắp nơi, ngày một nặng, chán.
Rất mâu thuẫn,nếu khuyên bạn không làm vậy, sau lại phải tặc lưỡi, thôi cho nó xong chuyện.
Anh Phú: Đúng là dài tập nhỉ và không có hồi kết :(, cái sổ hồng bị hẹn nửa rồi
Bá Đỗ: Em cũng cắn rứt lắm chứ bác, miệng thì sỉ vả tham nhũng hối lộ lắm nhưng tự mình lại đi đút lót thấy ngượng ngượng làm sao ấy, nhưng rồi tặc lưỡi, thôi cho nó xong chuyện...:(
Đăng nhận xét