Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Anh , em và ngày hôm qua

(Viết cho V, cho em và cho chuyện của mình)
Ngày hôm qua, em đi lạc đường, bất giác lời hứa ngày xưa hiện về “Anh sẽ không để em một mình bơ vơ tìm đường như thế này đâu”. Nhớ đến phát khóc. Lâu lắm rồi không có ai nói với em như thế, có lẽ em đã qua tuổi nghe những lời có cánh rồi anh nhỉ?!?! Nhưng xét cho cùng em vẫn là phụ nữ, vẫn thích nghe những lời có cánh mặc dù không tin bao giờ.
Ngày hôm qua, em lang thang trên đường hoa Nguyễn Huệ, chợt nhớ con đường hoa tím nồng nàn ngày nào. Em đã trở lại đó để tìm lại cảm giác bình yên nhưng có vẻ hoa tím bớt nồng nàn, dịu dàng và bình yên hình như cũng quên ghé thăm em.
Ngày hôm qua, em chạy ra sân ga quốc tế để cảm nhận được  sự chia ly và gặp gỡ mà khi xưa em không dám đối mặt. Em đã không tiễn anh…
Ngày hôm qua, trong phút giây nào đó em bỗng thấy mình chững chạc hẳn ra, đối mặt với nỗi nhớ về anh không còn sợ nữa. Nhưng cũng còn có một nỗi sợ khác lớn hơn nữa, sợ có khi nào mình thành vô cảm khi mà nghĩ về anh mà lòng không nổi sóng?!?! Nghĩ về anh chỉ thấy không hờn giận, bình yên như tuổi hai mươi tay trong tay đứng trước bình minh rộng lớn của biển Đông.
Ngày hôm qua, em nghĩ về anh, về tương lai, về những công danh, sự nghiệp. Em và anh cùng tìm những thứ đó trên đọan đường chúng ta đi và vẫn chưa tìm được nhưng đã để lạc mất nhau rồi.
Ngày hôm nay, khi bắt đầu phải lựa chọn em lại nghĩ về anh, nghĩ về những lựa chọn của em và anh vào ngày hôm qua. Tuy có rất nhiều khó khăn trong sự lựa chọn của mình nhưng em tin là anh và em đã chọn đúng và hài lòng với những gì mình đã chọn.
Ngày hôm nay, em sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà em lựa chọn và đặt niềm tin giống như anh đã làm vào ngày hôm qua. Em đã hiểu ra được, khón khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để cho em chinh phục và vượt qua.
Và hôm nay, ngay bây giờ em cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích – bất kể ngày hôm qua như thế nào.
Anh cũng vậy nhé!

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

Entry hổng biết đặt tên

1. Đi về như con thoi giữa ba nơi SG - SĐ - VL suốt mấy tuần nay, tôi cảm thấy làm như mình yêu những chuyến xe đường dài hơn, không còn cảm giác buồn nôn hay khó chịu khi lên xuống xe nữa. Không ở đâu cố định trong thời gian này, có cảm giác mình giống như ông bụt ở đâu cần là xuất hiện. Sao năm ni gia đạo hẻm bình an tí nào cả làm rối tinh rối nùi lên cả. Hy vọng sang năm sẽ khá hơn không còn lộn xộn như vầy nữa.
2. "Chiều chiều vịt lội kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều rột đau"
Tôi nhớ má mình thật nhiều khi ngồi ở bến sông nhà ngoại ngắm mấy con vịt xiêm rỉa lông. Không hiểu sao lại nhớ dù đâu có xa xôi gì đâu mới gặp hồi sáng đây mà, ngộ thiệt, có những khung cảnh nhìn là nhớ má, nhớ nhà dù sát vác. Sông quê mùa này nước vẫn còn nặng phù sa nên đục.
Bến nước quê

3. Tự dưng thấy cái hình, muốn nghe bài " Ru lại câu hò". Thấy mình sến quá nhưng thôi kệ hôm nay tâm trạng quá viết nhăng cuội và nhớ đâu đâu hông hà

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Cái ơ đất

Bây giờ có mấy nhà còn sử dụng ơ đất để nấu ăn?!!? Mấy bạn trẻ bây giờ nhìn thấy cái ơ đen đúa xấu xí là thấy ghê rồi nói chi đến chuyện ăn với uống. Nhưng đối với ngoại và má tôi thì kho thịt, cá mà không dùng ơ đất là không được. Với má tôi thì lý do để sử dụng ơ đất là vì sức khỏe: "Nồi nhôm hay inox mà ra ten ăn bệnh chết". Còn ngoại thì đơn giản hơn : "Kho thì phải dùng ơ đất, chứ ba cái đồ nhôm kho không ngon".
Nhà ngoại tôi lúc nào cũng có hai cái ơ đất, một cái nhỏ dùng kho cá, một cái lớn hơn dùng để kho thịt. Trong nhà lúc nào ngoại cũng kho sẵn nồi thịt kho trứng với nước dừa vì ngoại tôi có bảy đứa con mà chỉ còn Dì Sáu tôi ở với ông bà ngoại thôi còn lại đều có gia đình và ở riêng hết, dù không quá xa nhưng cũng không có ai ở gần sát vách nên bà ngoại lúc nào cũng chuẩn bị sẵn nồi thịt kho trong chạn và cơm nấu cơm bao giờ cũng dư vài chén cho "Con cháu có ghé thăm có cái mà ăn" dù má tôi cật lực phản đối chuyện ngoại lúc nào cũng lọ mọ coi vừa hết nồi thịt này lại chuẩn bị kho nồi khác làm ông ngoại với dì Sáu tôi suốt ngày chỉ ăn thịt kho. :(
Cho đến bây giờ, tôi chưa thấy ai kho thịt ngon hơn ngoại tôi, kể cả má. Dù má cũng làm y chang như vậy. Công thức ướp thịt kho của ngoại đơn giản lắm, áp dụng cho 1kg thịt đùi :
- 1 củ hành tím + 1 củ tỏi + 1 trái ớt sừng trâu bỏ hột (vì không ăn cay) + 1 muỗng cafe đường bỏ tất cả vô cối quết cho nhuyễn mà không băm vì băm không thơm (đường để khi quết không vị văng tỏi hành ớt ra ngoài). Ướp hỗn hợp đó với thịt + 1 muỗng cafe muối đem ra phơi nắng khoảng một buổi (2-3 tiếng). Lấy nước của hai  trái dừa nạo (dừa tươi) pha thêm 1 chén nước lạnh đun sôi rồi cho thịt đã ướp và phơi nắng vào, hớt bọt, nấu cho mềm rệu thịt rồi mới cho trứng và  nước mắm vào nêm nếm cho vừa ăn. Ngoại nói ớt và phơi nắng để cho miếng thịt mỡ trong (mà tôi không biết trong để mần chi :(...) Má cũng làm như vậy nhưng không hiểu sao không ngon bằng có lẽ là ngoại tôi dùng ơ đất và nấu bằng củi không xài gas như má.
Cái ơ đất mới nhìn rất đẹp nhưng muốn xài được lâu bền phải làm cho nó đen đúa xấu xí lại gọi là tan, tan ơ đất rất công phu thường là tan 2-3 cái mới xài được 1 cái. Tía tôi làm nhiệm vụ tan ơ đất cho cả nhà, đầu tiên là mua 2-3 cái ơ về lấy cám cho heo ăn í (hổng phải thức ăn gia súc nha) đổ đầy nồi, nấu bằng củi khoảng tiếng nếu không nứt hay bể gì thì làm tiếp bước 2: đổ đầy nồi nước đun cho sôi đun khoảng 2-3 nồi nước như vậy nếu không có gì thì làm tiếp bước 3: lấy 1 cục mỡ bỏ vô nồi lăn qua lăn lại cho tan hết cục mỡ nếu không bị nứt thì sử dụng được lâu với điều kiện là tránh đổ nước nguội vào nồi khi nồi còn nóng nếu không rất dễ nứt.
Ơ đất không còn được nhiều nhà dùng nữa vì bây giờ có rất nhiều dụng cụ làm bếp sạch đẹp tiện lợi hơn nhiều. Nhưng tôi bảo đảm với các bạn là thịt cá kho bằng ơ đất là thơm và ngon nhất. Không tin các bạn thử xem!
Thịt kho trứng không dùng nước màu mà thịt vàng óng hấp dẫn vô cùng
Cá lòng tong kho tiêu. Con cá cứng và thơm nứt mũi

Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

Chuyện ở bệnh viện quê

Từ năm ngoái đến năm nay tôi ra vô bệnh viện nhiều như đi chợ, lúc thì chăm người này, lúc thì săn sóc người kia, lúc thì bản thân... nên cũng khá quen với không khí ở bệnh viện. Ở Từ Dũ thì người ta nói chuyện về con nít, đứa này nặng mấy kg, bú mẹ được chưa? đứa kia làm gì mà khóc hoài? Đứa nọ vô dưỡng nhi ra chưa ... túm lại là những chuyện liên quan đến mấy thiên thần tí hon.
Còn ở Nhi Đồng người ta hỏi thăm nhau con chị bệnh gì, con anh ra sao? Chị ở đâu ... chừng nào xuất viện..... Ở Gia Định thì người ta ít nói hơn không có những lời xì xào hỏi thăm nhau giữa các bệnh nhân.
Còn ở bệnh viện Sadec thì khác, tôi nghe được những lời hỏi thăm nhau kiểu như :
- Đi như vầy ai cho heo ăn?
- Lúa chừng nào gặt?Mùa này được mấy giạ một công??!?!
- Vịt đẻ bi nhiêu hột một ngày?
- Ai lùa gà vô chuồng?!?!
- Ai xịt thuốc cho đám rẫy ??!!?
Bà ngoại tôi nằm viện, cả nhà tôi nhất quyết là phải cho bà nằm ở phòng dịch vụ có máy lạnh và riêng tư để tịnh dưỡng bệnh nhưng dì tôi không chịu nói bà nằm ở đó vắng vẻ, có chuyện gì không ai giúp nên phải cho bà nằm ở phòng ngoài mỗi ngày chạy qua chạy lại nghe mấy câu  chuyện đó lúc đầu còn mắc cười nhưng về sau lắng nghe họ nói chuyện là biết tình hình đời sống ở quê liền, biết lúa bao nhiêu một giạ, biết heo bi nhiêu một tạ, hột vịt đếm ở đâu có giá hơn, nhãn, xoài, quýt hồng bán cho bạn hàng bao nhiêu một kg ... thấy cũng vui vui.
Họ đi thăm bệnh bằng chục hột gà, hoặc vài trái cam, quýt hái sau vườn nhà ... đơn giản nhưng ấm áp. Có chuyện gì họ cũng giúp đỡ nhau rất thiệt tình, tôi mới khen ổi nhà chị trồng trông ngon quá hén thì hôm sau má chị đã xách cho tôi cả bọc ổi, nói cô ăn chơi ngoài sau nhà nhiều lắm. Riết rồi má tôi cấm tôi không được khen đồ của người ta nữa tránh làm phiền người khác. Hjxhjx ... hôm qua bà ngoại xuất viện về, tôi cho lại mấy đồ dùng linh tinh ở bệnh viện mà học cảm ơn rối rít như tôi vừa để lại bịch vàng í.
Cầu mong năm sau không phải ra vô chốn này nữa.
(Có mấy tấm hình đẹp mà hẻm biết mần răng để post lên vì tự dưng máy hẻm chịu đọc USB hay thẻ nhớ gì ráo...:()

Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

Vùng sâu vùng xa

Một chuyến đi bất ngờ, ngoài dự tính, thời gian cũng ngoài tầm kiểm soát luôn đến một nơi không phải là quê mình, hay quê chàng gì cả, nhưng ở đó có những người thật đáng yêu và đáng nhớ. Số là, đang nằm lăn lóc ở nhà dưỡng thương không có ý định đi chu du đâu cả thì một người quen rủ đi phát quà từ thiện cho bà con ở vùng sâu vùng xa tận U Minh Thượng, Kiên Giang. Lúc đầu mình từ chối đây đẩy nào là thương tích đầy mình như vầy mần gì nổi mà đi, nào là sợ nắng nám vết thương, nào là sợ đủ thứ...nhiều vô kể, nhưng người này phán một câu không đi là hối hận vì sẽ không bao giờ được sống trong cảnh thiên nhiên đến như vậy...còn công việc dành cho mình chỉ là công việc thủ quỹ chi tiền theo đúng những gì phân công. Thấy hấp dẫn và có lý nên đồng ý lên đường, mọi quyết định chỉ trong vòng nửa tiếng, soạn đồ leo lên xe mà đi. Ngủ một giấc đến sáng thì đến Rạch Giá, xong có xe đón cả đám đi vô xóm, tưởng có xe máy vi vu ai dè, chỉ chở xe máy đến chỗ đi đò vô thôi hjxhjx... đến khoảng 3h chiều mới tới nơi cần tới, đó là một xóm nghèo lèo tèo vài chục nóc nhà lá và không điện, không nước, điện thoại cà hập cà hụt ... ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Máy tính, máy chộp hình, Ipod,...thành cục gạch ở đây, lúc đó mình hí hứng vì mình có mang cây 3G theo tưởng mình là "chùm" rùi chứ, ai dè điện không có nên máy tính hẻm ai dám xài, 3G cũng vô ích luôn chập chờn, lâu lâu mới dám mở máy lên mạng một chút rồi tắt vì sợ hết pin. Nhiệm vụ chính xuống đây là sửa lại căn nhà lá cho các ông bà già neo đơn.Nói cho oai thế thôi chứ thật chất là chỉ mang tiền xuống và giám sát  thi công chứ mọi thứ đều do những người dân ở vùng xúm lại mần. Mười ngày sửa được 2 căn nhà lá mát mẻ và sạch sẽ cho 2 gia đình mà họ mừng như xây được 2 căn biệt thự cho chính mình làm chúng tôi cũng vui lây.
Điện thoại hết pin thì gửi ra ngoài xã sạc,cả ngày trời mới được trả về, nước đá mua lần góc tư chở vô tận nơi tan ra còn chút xíu. Nói ra thì nói là nói quá chứ hẻm biết hội từ thiện kiếm đâu ra cái vùng mà còn nghèo đến vậy hay thật. Bà con ở đó rất vui, lúc tụi tôi mới đến nơi họ kéo lại coi người Xì Phố như đi xem hát vậy đó. Có con bé con thấy tôi mặc quần mô-đên rách gối te tua, nó khều khều tôi nói nhỏ, chị đang mặc quần rách kìa, thay quần đi. Hai ngày đầu ở đây tôi không chịu được, cứ có cảm giác bức bối như lạc vô rừng, tách biệt với cuộc sống bên ngoài, nhưng đến ngày thứ ba thì khác, thích thú thấy rõ vì được sống với thiên nhiên vì thấy cuộc sống sao bình yên quá.
Khi chia tay có hẹn ngày gặp lại nhưng không biết đến bao giờ mới có thể về lại vùng đó nữa, hy vọng sang năm có điện cuộc sống bà con đỡ khổ hơn bây giờ.