Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

Chuyện ở bệnh viện quê

Từ năm ngoái đến năm nay tôi ra vô bệnh viện nhiều như đi chợ, lúc thì chăm người này, lúc thì săn sóc người kia, lúc thì bản thân... nên cũng khá quen với không khí ở bệnh viện. Ở Từ Dũ thì người ta nói chuyện về con nít, đứa này nặng mấy kg, bú mẹ được chưa? đứa kia làm gì mà khóc hoài? Đứa nọ vô dưỡng nhi ra chưa ... túm lại là những chuyện liên quan đến mấy thiên thần tí hon.
Còn ở Nhi Đồng người ta hỏi thăm nhau con chị bệnh gì, con anh ra sao? Chị ở đâu ... chừng nào xuất viện..... Ở Gia Định thì người ta ít nói hơn không có những lời xì xào hỏi thăm nhau giữa các bệnh nhân.
Còn ở bệnh viện Sadec thì khác, tôi nghe được những lời hỏi thăm nhau kiểu như :
- Đi như vầy ai cho heo ăn?
- Lúa chừng nào gặt?Mùa này được mấy giạ một công??!?!
- Vịt đẻ bi nhiêu hột một ngày?
- Ai lùa gà vô chuồng?!?!
- Ai xịt thuốc cho đám rẫy ??!!?
Bà ngoại tôi nằm viện, cả nhà tôi nhất quyết là phải cho bà nằm ở phòng dịch vụ có máy lạnh và riêng tư để tịnh dưỡng bệnh nhưng dì tôi không chịu nói bà nằm ở đó vắng vẻ, có chuyện gì không ai giúp nên phải cho bà nằm ở phòng ngoài mỗi ngày chạy qua chạy lại nghe mấy câu  chuyện đó lúc đầu còn mắc cười nhưng về sau lắng nghe họ nói chuyện là biết tình hình đời sống ở quê liền, biết lúa bao nhiêu một giạ, biết heo bi nhiêu một tạ, hột vịt đếm ở đâu có giá hơn, nhãn, xoài, quýt hồng bán cho bạn hàng bao nhiêu một kg ... thấy cũng vui vui.
Họ đi thăm bệnh bằng chục hột gà, hoặc vài trái cam, quýt hái sau vườn nhà ... đơn giản nhưng ấm áp. Có chuyện gì họ cũng giúp đỡ nhau rất thiệt tình, tôi mới khen ổi nhà chị trồng trông ngon quá hén thì hôm sau má chị đã xách cho tôi cả bọc ổi, nói cô ăn chơi ngoài sau nhà nhiều lắm. Riết rồi má tôi cấm tôi không được khen đồ của người ta nữa tránh làm phiền người khác. Hjxhjx ... hôm qua bà ngoại xuất viện về, tôi cho lại mấy đồ dùng linh tinh ở bệnh viện mà học cảm ơn rối rít như tôi vừa để lại bịch vàng í.
Cầu mong năm sau không phải ra vô chốn này nữa.
(Có mấy tấm hình đẹp mà hẻm biết mần răng để post lên vì tự dưng máy hẻm chịu đọc USB hay thẻ nhớ gì ráo...:()

9 nhận xét:

Đỗ nói...

Chuyện trái ổi vui nhỉ. Người quê thiệt tình vậy đó.
Mỗi lần lên xuống về chơi miền Tây, lúc chia tay về luôn có cảm giác mình còn mang lỗi, cái lỗi chưa đáp hết tình người quê. Bạn có nghĩ giống tui không đây.

BeBo nói...

Dễ thương, dễ thương, người ở quê dễ thương, chị thích, cũng như thích cái giọng kể chuyện của em.

Mẹ Chuột Mèo nói...

Câu chuyện thật là dễ thương. Thích nhất mấy câu hỏi thăm nhau.

Mikki nói...

tình người ấm áp...

Dã Quỳ nói...

Thương cái tình ấm áp này á nhỏ ui!

Sao nghe kể chiện giống Ngoại của DQ quá dzậy ? Bị nằm BV mà hổng chịu năm` phòng riêng, bảo buồn lắm. Bà đòi nằm phòng ngoài để có ng` trò chuyện và hỏi han nhau dzui hơn. Thương ghê luôn dzậy á!

Ngoại em đỡ nhiều chưa nhỏ? Ngoại xuất viện về nhà rồi có ai phụ chăm sóc cho NGoại hông dzạ ??? Thăm Ngoại em luôn nhen!

Đỗ nói...

Nhỏ chắc đang ở SĐ chăng? hổng có mạng nên sao khg kể tiếp chuyện quê nghe chơi ta.
Mong mạnh giỏi hết à nha.

miss_sadec nói...

Bác Đỗ: Em đang ở quê nên mạng yếu quá, lúc có lúc không nên không post bài đều đều được bác ui.Sẽ có bài mới vì nhớ mấy bạn blog quá :)

miss_sadec nói...

Chị BeBo& Mẹ Chuột: Người ở quê như vậy đó chị ơi, vô BV hẻm có nhỏ nhẹ rù rì nói chuyện lúc nào cũng oang oang nhưng tình cảm lắm

miss_sadec nói...

mh: Người ờ quê lúc nào cũng tình cảm lắm mh ui
Chị DQ: Ngoại em khỏe rồi chị, bệnh già í mà. Để em kể vài chuyện về ngoại nữa cho chi nghe nghen :)