Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

Vùng sâu vùng xa

Một chuyến đi bất ngờ, ngoài dự tính, thời gian cũng ngoài tầm kiểm soát luôn đến một nơi không phải là quê mình, hay quê chàng gì cả, nhưng ở đó có những người thật đáng yêu và đáng nhớ. Số là, đang nằm lăn lóc ở nhà dưỡng thương không có ý định đi chu du đâu cả thì một người quen rủ đi phát quà từ thiện cho bà con ở vùng sâu vùng xa tận U Minh Thượng, Kiên Giang. Lúc đầu mình từ chối đây đẩy nào là thương tích đầy mình như vầy mần gì nổi mà đi, nào là sợ nắng nám vết thương, nào là sợ đủ thứ...nhiều vô kể, nhưng người này phán một câu không đi là hối hận vì sẽ không bao giờ được sống trong cảnh thiên nhiên đến như vậy...còn công việc dành cho mình chỉ là công việc thủ quỹ chi tiền theo đúng những gì phân công. Thấy hấp dẫn và có lý nên đồng ý lên đường, mọi quyết định chỉ trong vòng nửa tiếng, soạn đồ leo lên xe mà đi. Ngủ một giấc đến sáng thì đến Rạch Giá, xong có xe đón cả đám đi vô xóm, tưởng có xe máy vi vu ai dè, chỉ chở xe máy đến chỗ đi đò vô thôi hjxhjx... đến khoảng 3h chiều mới tới nơi cần tới, đó là một xóm nghèo lèo tèo vài chục nóc nhà lá và không điện, không nước, điện thoại cà hập cà hụt ... ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Máy tính, máy chộp hình, Ipod,...thành cục gạch ở đây, lúc đó mình hí hứng vì mình có mang cây 3G theo tưởng mình là "chùm" rùi chứ, ai dè điện không có nên máy tính hẻm ai dám xài, 3G cũng vô ích luôn chập chờn, lâu lâu mới dám mở máy lên mạng một chút rồi tắt vì sợ hết pin. Nhiệm vụ chính xuống đây là sửa lại căn nhà lá cho các ông bà già neo đơn.Nói cho oai thế thôi chứ thật chất là chỉ mang tiền xuống và giám sát  thi công chứ mọi thứ đều do những người dân ở vùng xúm lại mần. Mười ngày sửa được 2 căn nhà lá mát mẻ và sạch sẽ cho 2 gia đình mà họ mừng như xây được 2 căn biệt thự cho chính mình làm chúng tôi cũng vui lây.
Điện thoại hết pin thì gửi ra ngoài xã sạc,cả ngày trời mới được trả về, nước đá mua lần góc tư chở vô tận nơi tan ra còn chút xíu. Nói ra thì nói là nói quá chứ hẻm biết hội từ thiện kiếm đâu ra cái vùng mà còn nghèo đến vậy hay thật. Bà con ở đó rất vui, lúc tụi tôi mới đến nơi họ kéo lại coi người Xì Phố như đi xem hát vậy đó. Có con bé con thấy tôi mặc quần mô-đên rách gối te tua, nó khều khều tôi nói nhỏ, chị đang mặc quần rách kìa, thay quần đi. Hai ngày đầu ở đây tôi không chịu được, cứ có cảm giác bức bối như lạc vô rừng, tách biệt với cuộc sống bên ngoài, nhưng đến ngày thứ ba thì khác, thích thú thấy rõ vì được sống với thiên nhiên vì thấy cuộc sống sao bình yên quá.
Khi chia tay có hẹn ngày gặp lại nhưng không biết đến bao giờ mới có thể về lại vùng đó nữa, hy vọng sang năm có điện cuộc sống bà con đỡ khổ hơn bây giờ. 

7 nhận xét:

Đỗ nói...

Nhớ bạn blogspot, để gót hài.
Mơi tui dzề cù lao Giêng, hì hì...
Sẽ tiếp chuyện miền Tây.

TM nói...

đi được chuyến như vầy thì đã thiệt!

Đỗ nói...

Chúc bạn một năm mới nhiều tốt lành.

miss_sadec nói...

Bác Đỗ: Chúc bác năm mới nhiều chuyện mới nhé! Chờ chuyện miền Tây của bác.
Chị Mía: chuyến đi đáng nhớ thiệt đó chị mà cũng hơi ớn vì bị muỗi cắn nhiều quá thành ghẻ cả ùi

Mrs. Truong nói...

Ai bỉu mặt wần ''gách'' chi cho muỗi cắn haahhah

motcanhmai nói...

đến nay mà vẫn còn những vùng như thế à, nhưng nhờ nghèo vậy mà họ chân chất thật thà, đáng quý

miss_sadec nói...

Mrs Trương: Ai bít ở đó nhìu mũi dzữ dzị đâu đem toàn đồ cụt ...hjxhjx
Quang: Hjxhjx hổng ngờ đến ni mà còn những vùng như vậy...