Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Gà trống

1. Nhà ngoại tôi có nuôi nhiều gà vịt lắm, nuôi kiểu ở vườn để khách khứa con cháu mà ghé nhà thì có sẵn thức ăn chứ chợ ở xa lắm. Năm nay không có dịch nhưng bầy gà nhà ngoại tôi trúng gió chết ráo trọi chỉ còn lại con gà trống mù một mắt. Hôm rồi có một trận mưa khá lớn gió thổi gãy nhánh mận đè sập chuồng vịt làm chết cả bầy vịt xiêm mới nở chỉ còn sống có một con vịt con mà bị què nữa. Mấy bữa nay xuống ngoại chơi thấy con gà trống mù với con vịt què rất thân thiết với nhau một điều hiếm thấy giữa gà và vịt. Tôi để ý chúng cả buổi chiều, thì thấy gà trống đi đến đâu thì vịt què lạch bạch chạy theo đến đấy bất ngờ nữa là gà trống bươi bươi đất cho vịt què cùng mổ mồi với mình. Ngoại tôi rải lúa thì chúng ăn chung với nhau. Có lẻ cùng tật nguyền với nhau thì tụi nó thông cảm nhau chăng?!!?
2. Tôi về nhà được mấy hôm rồi mà không thấy bé Mèo ghé nhà chơi, mọi khi tôi hay xách đồ cũ của mấy đứa cháu về cho bé, lần này cũng có mà không thấy bé ghé nhà tôi hỏi má tôi thì được biết má con Mèo bắt nó về ngoại ở rồi. Tự dưng tôi thấy tội nghiệp nhỏ quá chừng, bé Mèo bằng tuổi nhỏ cháu ở nhà tên là Hiền nhưng hồi nhỏ mặt mũi lúc nào cũng lem luốc như con mèo nên kêu là bé Mèo. Vợ chồng anh Tư Mắm lấy nhau khi còn rất trẻ anh Tư mới hai mươi còn chị Tư thì được mười sáu, mười bảy gì đó, họ có với nhau thằng Cà Tím (tức là anh bé Mèo) thì một hôm đi làm về anh Tư thấy thằng Cà Tím khóc ngằn ngặt trên võng còn chị không thấy chị đâu nữa. Chị biến mất không để lại dấu tích gì cho anh như có phép tàng hình vậy. Hàng xóm láng giềng đồn là chị bị thằng Chệt nào đó bỏ bùa nên đi theo rồi (xóm tôi ai bỏ nhà đi là đồn bị bỏ bùa mà hổng biết bùa là cái gì?!?)Anh Tư nhất quyết không tin và buồn ngẩn ngơ như người thất tình trong một thời gian dài gà trống nuôi con. Khoảng một năm sau chị Tư đột ngột xuất hiện trở lại trong xóm với cái bụng bầu lùm lùm làm cả xóm bất ngờ, còn ngạc nhiên hơn nữa là anh Tư Mắm vui vẻ chấp nhận sự trở về của chị Tư và còn tận tình chăm sóc chị, lúc đó anh hay chạy qua nhà tôi xin đọt lá dong, anh ngượng ngịu phân trần với má tôi là chị có bầu mà mất ngủ người ta nói ăn đọt lá dong rất dễ ngủ nên anh xin về cho chị ăn dễ ngủ. Hàng xóm xầm xì bàn tán chuyện cái bầu của chị, nhưng anh Tư cứ hề hề cho qua chuyện rồi cũng thôi không ai bàn tán gì nữa, gia đình anh Tư cũng rất hiền, má anh Tư là bà Tám nói "Đời người ai cũng có lầm lỡ, nó biết nghĩ đến con cái và thằng Tư mà quay về thì thôi tui con đứa nhỏ này như cháu trong nhà chứ không phân biệt chi hết". Bé Mèo ra đời trong sự chào đón của anh Tư và sự giúp đỡ rất tận tình về mặt tài chính của chị Năm Tro (em gái anh Tư) nếu không chị Tư đã mất mạng vì hậu sản. Hàng xóm ai cũng nói kiếm được một người đàn ông như anh Tư trong thời đại này cũng khó chắc chị Tư phải tu mấy kiếp mới được.
Được một thời gian, bé Mèo được ba bốn tuổi gì đó chị Tư lại biến mất như lần trước, lần này hàng xóm có người nói chị sống với ba bé Mèo trên Xì Phố, có người nói chị đi làm "nệm" (làm nệm cho người ta nằm). Lúc đó rất tội ba cha con anh Tư, ba cha con thui thủi ở với nhau. Tội nhất là bé Mèo, tối ngày nhớ mẹ khóc ngằn ngặt, anh Tư rất thương bé Mèo,thương hơn cả thằng Cà Tím. Tuy nghèo nhưng cũng ráng lo cho ăn học đàng hoàng, anh Tư gà trống nuôi hai đứa nhỏ gần 10 năm nay mà chị không một lần ghé thăm ba cha con, chị chỉ nhắn hai đứa nhỏ qua nhà ngoại cho chị gặp khi chị về chơi. Má tôi nói tháng trước chị Tư trở về khóc lóc xin anh tha thứ, xin bà Tám tha thứ nhận lại chị làm con con dâu, anh làm thinh quay lưng đi, bà Tám lặng im không nói thì chị bắt bé Mèo về ngoại vì lí do "Nó không phải con anh và cháu của bà". Chiều nay tôi thấy anh Tư chờ bé Mèo ở cổng trường để cho nó mấy hộp sữa mà thấy bùi ngùi.
Xóm Chài của tôi bé tí tẹo không tới năm chục nóc nhà nhưng đủ thứ chuyện "giật gân" có thể viết cả một cuốn tiểu thuyết về Xóm Chài. Hôm nào tôi sẽ kể tiếp mấy thiên tình sử ở xóm tôi cho các bạn nghe

9 nhận xét:

Mikki nói...

:(

BeBo nói...

Anh Tư, thời buổi này có 1 không 2, em hé, giọng văn chơn chất, tình cảm lắm đó nhỏ.

Dã Quỳ nói...

Hôm nay là ngày gì mà đi đâu cũng dễ khóc vậy nè chời!

"Gà trống" này hiếm thấy lắm nhỏ ơi!

Mê những mẩu chuyện chân chất này quá đi thôi. Kể tiếp chuyện về Xóm Chài đi nhỏ ơi!

Đỗ nói...

Thích bài viết này quá đi Mén ơi. Giữ cái giọng văn miền Tây, "chơn chớt" lấy được lòng người.
Không là cánh đồng bất tận mà là cánh đồng từ xóm Chài lên Sì phố đó bạn.
Hay mà đau. Nhất là ở chi tiết bà Tám lặng im còn anh Tư làm thinh quay lưng đi. Tình nghĩa, đại lượng nhưng rõ ràng là tính cách của người miền Tây.

Và chuyện con "dzịt què" với anh "trống mù", giản đơn chúng là gia cầm còn biết yêu thương nữa là người ta...

Unknown nói...

bạn nầy mà chịu viết thì bạn Tư có đối thủ chớ hổng chơi, hén, hén

BeBo nói...

Quên nữa, mừng là nhỏ đã khỏe, hết đau rồi phải không?

miss_sadec nói...

mh: :( ... xứ em có nhiều việc hổng biết nói sao...
Chị BeBo:Em khỏe rồi chị ui, tay còn sưng tí nhưng viết blog được rồi. Xóm em có 2 luồng dư luận về anh Tư: khen và chê om sòm. Riêng em, em thấy ảnh đáng thương nhiều hơn

miss_sadec nói...

Chị Dã Quỳ: Để em kể tiếp cho mọi người nghe. Xóm Chài của em cũng nhiều chuyện cười ra nước mắt lắm chị ơi :)

miss_sadec nói...

Bác Đỗ: Chắc em phải mần đề tài "Xóm Chài Bất Tận" quá bác, về đây được vài hôm thấy nhiều chuyện cười ra nước mắt và nhiều chuyện cũng đắng cả lòng :(
Anh Phú: Đa tạ anh nâng đỡ tinh thần nhưng em không dám sánh với Tư anh ơi, chị ấy là cao thủ ùi :)