Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Entry cho ngày "giông bão"

1.Sáng Thứ Hai không phải là một buổi sáng dễ chịu, vào văn phòng đã thấy sếp bự mặt mày không vui rồi, Ku Đạt khêu khều nói : dự báo có "bão" trong cuộc họp, bà chuẩn bị tinh thần mà đỡ. Vì tuần rồi có nhiều chuyện long trời lỡ đất xảy ra trong công ty. Thở ra, nhưng rồi vẫn phải chuẩn bị tất cả cho cuộc họp. Lấy báo cáo đã làm hôm sáng thứ bảy ra đọc, dự kiến tất cả những câu hỏi đổ ập lên đầu để mà đối phó, tại sao và tại sao?!?! Không thể trả lời là tại vì cái này ... hay bị cái kia ... . Cũng định bịa ra một lý do nào để chữa cháy nhưng suy đi tính lại thôi thì cứ nói thật ra có phải tốt hơn không nào. Rồi "bão " cũng tới thật sự không nằm ngòai dự tính, so với cơn bão số 9 (năm 2009) đã từng tận mắt chứng kiến thì "bão" này mạnh hơn rất nhiều cuốn bay cái ghế PGĐ và TP, làm tổn thất nặng nề đến các phòng ban mà "bão" đã lướt qua.
Tan "bão", nhưng trời không có chút nắng và gió không khí ngột ngạt vô cùng và trong lòng nặng nề với câu hỏi: "Tại sao không lên tiếng tố cáo cái tiêu cực nằm trong gốc rễ đó?!?!Tại sao lại để những người anh em tài giỏi ra đi mà còn ấm ức?!?!? Tại sao và tại sao?!?!!"
2. Đang rầu nẫu ruột, con em họ gọi điện thoại khóc tấm tức " Chị ơi nếu ba mẹ em li dị chị có cách nào để cho mẹ em nuôi con Ti và Trân không? Ba em ổng đòi bắt hết hai đứa nó đi mà hai đứa nó còn nhỏ quá không thể xa mẹ được! Chị có cách nào giúp gia đình em với?!?!!" Trời, tui chỉ biết an ủi nó đôi câu rồi hứa sẽ hỏi con bạn đang làm luật sư giúp nó thôi chứ không biết phải làm như thế nào vì mẹ nó đâu có nghề nghiệp gì đâu mà đòi nuôi con?!?!!? Lại một bi kịch nữa!!!  Tự dưng tui nhớ lời má tui nói về gia đình dì dượng tui: "Hồi đám cưới dì dượng mày khi lên đôi đèn thì bị tắt hết một đó là điềm dữ báo cho biết trước một cuộc hôn nhân sóng gió". Hai người thương nhau trải qua sóng gió mới lấy được nhau , sống được với nhau 25 năm nay rồi có với nhau ba mặt con mà bây giờ lại làm khổ nhau như vậy thiệt là buồn hết sức.
3. Đến giờ nghỉ trưa rồi mà thiệt tình tui không muốn ăn uống chút nào, thấy bức rức trong người mần sao đó, lên sân thượng của tòa nhà đứng một mình nhìn trời thấy trời hôm nay u ám quá không có nắng (hay tại tâm trạng như vậy nên nhìn thấy cái gì cũng u ám)nhìn xuống dòng người qua lại thấy cuộc sống luôn luôn chuyển động không ngừng nghỉ mà không lẽ mình dừng lại đây sao, sống vật vờ như cái xác không hồn vậy sao??!?! Xuống văn phòng, xách laptop ra cafe Thư Giãn ngồi viết blog cho qua giờ nghĩ trưa và uống 1 ly cafe không đường để thấy vị đắng của cuộc đời của niềm tin và cống hiến. Thương quá những người anh phải ra đi mà không biết phải làm sao để giúp họ, mà giúp cũng đâu có được, mình là gì mà đòi giúp những người tài giỏi hơn mình ... Ngồi trầm ngâm, nhưng cũng đến lúc phải về văn phòng làm việc để đi cho trọn con đường mình đã chọn mặc dù chông gai ngày càng dày đặc - Suy nghĩ : "Chắc phải mang giày đinh mà đi quá. Nhưng giày đinh thì đạp trúng người ta thì đau lắm đó mày nghĩ kỹ chưa đó T ?!?!?Nếu không mày sẽ là người đau lòng nhất đó !!!"
Đứng dậy ra về, cố gắng bỏ lại sau lưng những dằn vặt, nghi ngờ, niềm tin và cả sự nông nỗi nữa để cho nó trôi theo dòng đời xuôi ngược. Cái "kế họach mới" từ đây đến cuối năm làm gì cho văn phòng đang dí sau lưng phải hòan thành trong hôm nay ... hazzzziizzizi . Cuộc đời vẫn nhọc nhằng trôi ...

2 nhận xét:

Đỗ nói...

Tâm trạng, công việc nhiều lúc thấy mệt mỏi phải không? Bạn cứ nghĩ lâu lâu có chuyện một tí, ở đâu cũng vậy.
Xin chia sẻ với bạn.

miss_sadec nói...

Cám ơn bác đã chia sẻ. Công việc nhiều lúc stress lắm bác nhưng cũng phải cố thôi vì biết ở đâu cũng vậy ...