Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Chuyện tùm lum

1. Chuyện gửi xe, chuyện đơn giản mà hóa ra phức tạp . Nhớ hôm rồi dzìa quê, chở má đi siêu thị để mua ít đồ  khi tới siêu thị thì bãi giữ xe của siêu thị hết chỗ rồi, tôi chạy lòng vòng xung quanh kiếm chỗ giữ xe mà không có nên hai má con đành ra về. Trời ,chuyện không có chỗ gửi xe tưởng chỉ có ở Xì Phố thui chứ ai dè bi giờ cả cái tỉnh lỵ nhỏ bé của tôi cũng kẹt chỗ giữ xe nửa hả trời.
Tôi đi học trên đường Trần Quang Khải nhưng phải gửi xe ở tít dưới Đặng dung rồi lòn hẻm chui ra. Haizzz gửi xe trả tiền mà nhục như con cá nục vậy đó hôm nào đi sớm thì còn có chỗ gửi hôm nào đi trễ thì ôi thôi bị chửi và xua đuổi làm bực mình dễ sợ. Hôm qua đã nghỉ học vì cái dzụ này òy. >_<

2. Tôi gặp một gã biến thái trên đường đi làm về, có vẻ gã làm thợ hồ vì tôi thấy gã chở  mấy dụng cụ làm hồ đó trên xe máy của gã. Lúc tôi đang bực mình vì kẹt xe ở ngã tư ĐBP và NKKN thì có một bé có lẽ là sinh viên năm nhất đi xe đạp cạnh bên tôi nhìn tôi mếu máo chị ơi cái tên đó đi theo hòai còn làm gì kì lắm, tôi bèn nhìn vào hướng nó chỉ thì thấy cảnh tượng rùng rợn : hắn khoe "hàng" cho con bé xem. Tôi không tưởng tượng ra nổi giữa Xì phố đang giờ tan tầm đông đúc người qua lại mà gã dám làm như vậy. Tôi đơ người ra vì tình huống quá bất ngờ hổng biết làm sao chứ hẻm phải gì cái gì đâu nha. Nhưng tôi sực nhớ là trong giỏ mình có con dao rọc giấy tôi xuống xe mở cốp lấy con dao ra chỉ về phía hắn. Phần hắn thấy có người phát hiện bèn lật đật kéo khóa quần lên và dzọt xe lên lề chạy ngược chiều đi mất. Tôi ước gì mình biết một câu chửi thề bằng tiếng Ảrập thì tôi sẽ chửi liền (cho hổng ai biết). Con bé ấy cảm ơn tôi rối rít rồi năn nỉ : "Chị chạy chầm chậm cho em theo chị tới ĐTH nhé!". Tôi gật đầu chạy kè kè với nó cho tới cầu BHN nó quẹo vào hẻm nhà nó mới thôi.Thương quá, những ngày đầu lên Xì phố mình cũng như nó cái gì cũng sợ, ở đây riết rồi cái gì nó cũng sợ mình (giống quỷ ghê hông). ^_^

3. Chủ nhật này là đầy tháng bé con ở nhà,  con nít lớn nhanh như trái bầu trái bí vậy đó mỗi ngày mỗi khác. Bây giờ nó không khóc ngằn ngặt nữa chỉ có la hét thôi. Nhưng đáng yêu dzô cùng

1 nhận xét:

Đỗ nói...

Hai tình huống trên quá sức. Lần sau gặp chuyện chỉ và nói cho mọi người xung quanh biết. Số đông sẽ xử lý.