Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Chợ quê

Mén rất thích chợ,cho đến bây giờ vẫn thích, đi đến đâu nó cũng phải tìm ra cái chợ ở xứ đó mà đến vì từ nhỏ má đã dắt nó đi chợ với má để giữ đồ (bán chợ chạy, nên sợ bị quản lý thị trường hốt) khi má bán xoài, mận, dừa, mít, hoa huệ trắng (có năm nhà nó trồng hoa này bán Tết) ...Vườn nhà Mén có trăm gốc xoài, chục gốc mít, bảy tám cây dừa, năm ba cây mận, vài gốc nhãn, cả công đất rẫy nên ngày nào má nó cũng ngồi chợ đến trưa. Má Mén hổng chịu đếm mấy thứ trái cây rau quả nhà cho bạn hàng vì bạn hàng ép giá rẻ mạt và chê ỏng chê eo nên hai má con nó bán lẻ hông à. Rồi lớn lớn hơn một chút lúc học tới lớp ba, thì má Mén cho Mén ra riêng. Nghĩa là má sẽ bán đồ ngon (tạo thương hiệu để mơi mốt bán mắc :D) con ngồi đối diện bán đồ dở dở hơn, kiếm thêm.
Hồi đó, ở miệt của nó người ta bán trái cây tính chục, mà chục mười tám trái chứ hổng phải mười trái, má Mén than hoài vì thấy như vậy thiệt thòi quá, lựa được chục xoài ngon thì hết cha nó thúng xoài rồi còn gì nữa mà bán, mà đâu phải ai cũng mua nổi cả chục xoài với giá mắc để ăn đâu nên cũng trả rẻ mạt.
Ở Xóm Chài, Mén thấy người ta bán cá tính bằng ký hông à đâu có ai tính chục cá đâu, nó nói với má sao má không bán xoài giống bán cá í O_O. Má nó thấy có lý và má cũng ham kiếm thêm tiền nữa nên hai má con thử bán xoài tính ký xem sao.
Mấy ngày đầu má con Mén bán ế quá chừng, lúc đó người ta không quen mua trái cây tính ký của nhà vườn(chỉ có bạn hàng mới tính ký còn nhà vườn ra bán thì tính chục hông à) sợ mua nhầm bạn hàng bán mắc. Qua ba ngày ế, má Mén rầu rầu định bán chục trở lại, nhưng tía Mén nghĩ ra một cách là viết mấy chữ cho người ta thấy xoài nhà mà mua, tía kêu Mén lấy cái bảng đi học của nó viết nắn nót vô đó "Nhà vườn bán rẻ" để trước mấy thúng xoài của má. Hôm đó má Mén bán được nhiều nhưng giá không được cao như má muốn nhưng cũng làm má bớt nản và bắt đầu biết bán đồ tính ký chứ không thèm tính chục nữa. Còn Mén thì bán xoài cóc (trái xoài bị đèo đẹt nhỏ xíu), 1k một đụn khoảng 10 trái xoài con con, hôm nào không có xoài cóc thì má cho nó bán loại xoài chất lượng thấp(nghĩa là xoài chua chứ không ngọt) để giữ thương hiệu cho má.
Một hôm, Mén thấy bà cụ ngồi kế bên bán mấy cọng lá dứa được 2k, nó mừng quá chừng vì nghĩ ra được cách xử lý mớ lá dứa ở nhà. Số là, ở cái mương lạng sau hè, Mén cặm mấy bụi lá dứa để nấu nước uống chơi, ai dè nó nở nhanh quá làm đầy mương, chặn dòng chảy nên tía Mén đòi nhổ bỏ hổm rày mà nó tiếc nên chưa nhổ. Chiều đi học về, Mén hí hửng cắt trụi lủi bụi lá dứa ở mương nhà, phân ra làm 4 túm, cột dây chuối lại, để ngoài sau hè, hổng dám đem vô nhà. Sáng,má kiu dậy đi bán thì nó lò dò ra hè lấy mấy cọng lá dứa xách theo mà nơm nớp sợ má la. Thời may, má nhiều đồ quá nên đã đi trước với tía rồi không để ý gì tới nó. Mén để mấy túm lá dứa đó phía sau mớ xoài cóc vì sợ má thấy, nó lầm rần khấn ông Địa cho bán được mớ lá dứa này nó cúng nải chuối xiêm. Hổng biết là nhờ ông Địa phù hộ hay nhờ Mén bán rẻ mà mấy bó lá dứa hết trước. Cả bụi lá dứa bán được có 6k mà Mén mừng như lụm được vàng, nó giữ lại 2k để đi đò và dằn túi còn 4k thì gửi má ...
(Còn tiếp)

3 nhận xét:

Đỗ nói...

Bận quá, đọc sơ, còm phát lấy hên, bữa nào đọc lại.

Đỗ nói...

Tui cũng thích bài viết này. Từ từ bạn kể chuyện Mén ở quê nha, hay lắm đó.
Vườn nhà Mén có để người ta đặt thùng ong không vậy? Tui thấy Sa đéc thường đếm gốc cây đặt thùng ong, má chỉ việc thâu tiền.

Và làm như Mén có khiếu kinh doanh từ nhỏ đó.

miss_sadec nói...

Bác Đỗ: Nhà Mén hổng có đặt thùng ong bác ơi, vì như vậy hổng có chăm sóc cây được nên tía hổng có cho đặt.
Hổng hiểu sao từ nhỏ Mén thích mua mua bán bán à, hổng thích học hành bằng việc mua bán bác ạ. Tía rầu vì chuyện đó lắm :((