Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Ăn mày cửa Phật

Ăn mày cửa Phật hay còn gọi là ăn chùa. Dzụ ăn chùa này là hiểu theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Là ăn ở chùa và hổng có tốn tiền.
Hôm rồi có đọc bài  Cơm dĩa chay và mặn của chị này, nhìn dĩa cơm chay của chị thấy thèm, nhớ lại thời ăn cơm chùa của mình quá. Tôi đã từng ăn chay, tụng kinh niệm phật, quét lá đa gần cả tháng trong chùa.
Thời sinh viên, tụi tôi ít khi học bài trong quá trình đi học lắm, chỉ khi nào tới mùa thi mới bắt đầu lôi bài ra học. Vào mùa thi thì nhà nhà học bài, người người học bài chật kín cả khu nhà trọ lẫn thư viện, tôi không bao giờ chen được chỗ ngồi trên thư viện để học bài cho ra dáng sinh viên, toàn phải ngồi vật vạ ngoài hành lang, nên tôi thường hay ghé chùa học bài. Gần thư viện trường tôi có một ngôi chùa nằm trong hẻm rất rộng rãi mát mẻ và yên tịnh, mồng một với rằm tôi hay đến thắp nhang ở đó, dần dà được sư trụ trì ở đó rất quý vì còn nhỏ mà biết tới phật pháp. Ở chùa người ta hay đãi cơm chay cho phật tử vào giờ ngọ ngày rằm và mồng một, tôi cũng hay ăn chay vào ngày đó nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ ăn chay và nương nhờ cửa Phật lâu đến như vậy.
Vào năm thi tốt nghiệp, tôi còn mắc nợ trường ba môn học là : Toán cao cấp, Triết và Kinh tế chính trị (hậu quả của những lần đi làm thêm hổng học bài và bỏ thi). Triết và KTCT thì tôi ít lo vì 2 môn đó do tôi bỏ thi nên rớt, học lại bài (hoặc cùng lắm là dùng phao) thì sẽ qua thôi. Còn môn Toán cao cấp mới đáng hãi vì tôi vốn là người dốt toán mà còn phải thi một mình nữa không ai giúp đỡ,tôi rất sợ là sẽ rớt lần nữa. Lúc đó, tôi đi chùa cầu xin Phật tổ cho tôi thi đậu tôi sẽ ăn chay một tháng để trả lễ, sư thầy biết tôi van vái như vậy nên kêu tôi ăn chay trước sẽ tốt hơn. Vậy là ăn chay, tôi ăn tương, chao, tàu hủ được một tuần thì ngán tận cổ và thèm đủ thứ ... hjxhjx đã định ngã mặn vì chịu hết nổi. Sư thầy có vẻ hiểu lòng tôi nên bảo nếu ăn chay thì trưa và chiều ghé chùa ăn thầy nói nhà bếp nấu thêm phần cơm cho để không thôi mắc lời vái. Lúc đó tôi rất sợ mắc nợ Phật trời nên định bụng cố gắng ghé chùa ăn chay cho hết tháng rồi thôi. Nhưng lạ kỳ là cơm chay ở chùa rất ngon (chắc tại ăn "chùa" nên ngon)tôi ăn không biết ngán, dù thức ăn cũng không có gì ngoài mấy món đồ xào, canh chua và tương chao.
Không biết do Phật trời chứng giám lòng thành của tôi hay là do thằng Chuột tận tình chửi bới trong lúc kèm tôi học lại môn Toán (chắc là do cả hai), nên tôi thi đậu Toán và Triết nhưng còn rớt KTCT.

Tưởng ăn chay xong một tháng là thôi ai dè duyên nợ của tôi với cửa Phật chưa dứt. Một bữa đang học vật vạ ngoài hành lang thì điện thoại thằng Chuột reo, con Mèo ở cùng nhà trọ nhắn tôi về nhà có chuyện gấp lắm. Tôi hộc tốc chạy về thì thấy đồ đạc của mình để lăn lóc ngoài hẻm trước nhà, bên cạnh là hai con bạn ở cùng đang lui cui dọn nốt đồ của chúng nó ra khỏi phòng, tôi ngơ ngác hổng hiểu tại sao thì hai đứa nó nói là bị đuổi rồi dọn đi thôi.
Chuyện là hồi sáng con Tí đang tắm thằng cha chủ  nhà tông cửa nhà tắm bước vào nó hoảng quá la lên thì vợ thằng cha đó lu loa cho nó là cố tình sexy dụ dỗ ông chủ để khỏi trả tiền nhà tháng này. Thế là quánh ghen ầm ầm lên, rồi đuổi cổ cả đám ra đường. Hai chị em Tí, Mèo dọn về nhà ông Ngọ anh tụi nó ở tạm rồi từ từ tính. Còn tôi thì hổng biết đi đâu nữa, rối quá chừng.
Tôi lếch thếch chở bao đồ của mình ghé chùa ăn trưa và gửi tạm ở đó để chiều đi thi cái đã, xong rồi tính. Sư thầy thấy tình cảnh của tôi như vậy nên kêu tôi ở trong chùa đỡ vài ngày cho qua mùa thi rồi mai mốt kiếm được chỗ thì dọn đi. Buồn ngủ mà gặp chiếu manh tôi đồng ý liền, sư thầy kêu người dọn cho tôi một cái đơn (là cái thùng dài 2m, ngang 1m2 cao 1m có nắp đậy bên dưới để đồ đạc bên trên làm giường ngủ) chung với mấy ni cô. Tôi ở đó cũng gần một tháng mới tìm được chỗ dọn đi, đương nhiên ở chùa thì phải theo chùa, nghĩa là phải ăn chay và 4h sáng, 7h tối phải tụng kinh niệm phật như mọi người trong chùa. Không lẽ ở chùa không như vậy sao được nên tôi còn kiêm thêm việc lau dọn chánh điện và quét lá bồ đề ở sân chùa thế cho một ni cô đi an cư kiết hạ ở ngôi chùa khác, cũng đỡ áy náy là mình ăn mày cửa Phật.Cũng nhờ sư thầy cho tôi ở đó nên tôi mới qua được kỳ thi ấy nếu không thì không biết sao nữa.
Trên bước đường tôi đi, tôi đã mang ơn rất nhiều người, những người giúp đỡ tôi họ không cần tôi trả ơn bao giờ và tôi cũng chưa biết trả ơn họ như thế nào cho phải nên tôi tự nhủ như vậy là mình mang ơn đời, có dịp giúp được người khác trong khả năng mình là tôi sẽ giúp đỡ tận tình như một cách trả bớt những món nợ ân tình đó.

13 nhận xét:

Diên Hoàng nói...

Đừng nghĩ đến chuyện trả, hãy nghĩ chuyện giúp người khác hết lòng, hết sức của mình và không đòi người khác phải trả :)

miss_sadec nói...

Dạ, em sẽ nghĩ như vậy, chắc những người đã từng giúp em cũng nghĩ như vậy đó...:)

BeBo nói...

Nhỏ có những cái tựa đề rất dí dõm và lạ tai, vậy là em và chị là láng gieng quê chị ở Vĩnh long.

Mía nói...

Chào làm quen :D

miss_sadec nói...

Chị BeBo: Vĩnh Long cũng là quê thứ 2 của em vì nhà chàng em(Trà Ôn) ở đó. À,còn nữa tên chị cũng là tên em :)

miss_sadec nói...

Chị Mía : :) Cười cái làm quen chị luôn :))

guy nói...

bắt tay mần...quen

miss_sadec nói...

Nắm tay ... mần quen luôn :))

BeBo nói...

Hi, hi vậy là có thêm 1 Th nữa, chị là Th lớn, chị Tanya là Th nhỏ, còn em là Th Mén nha, chịu hông?

Tanya nói...

vui quá ta...nhóm mình có tới 3 người tên Thảo luôn nè...hihi...tên mình đẹp mà há :))

gọi Th. Mén nghe vui vui đó chị Th. lớn...hihihi....

miss_sadec nói...

Chị BeBo :Hì hì, em rất zui và thích tên đó. hồi nhỏ ngoại hay gọi em là con Mén :))
Chị Tanya: đúng là tên mình chị hén, hồi em là SV lớp em(150 người) cả nam lẫn nữ có 12 Thảo :))

Mikki nói...

cũng may là Mén không phải ngủ ngoài đường! :)

miss_sadec nói...

mh: may thiệt (chắc số phải ở chùa) níu hem hẻm biết tính seo :))