Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Mén vào đời (tập 2)

 Khúc đầu ở đây nè!  
Cô Hà hỏi Mén chứ có đi mần được lúc 5h-9h sáng hôn,nhà bạn cô cần người mần việc nhà, được thì cô giới thiệu qua mần, cũng gần, bên kia đường tức là gần chỗ Mén trọ. Mần tuần năm ngày, mỗi ngày bốn tiếng, tháng người ta trả cho một triệu, hông bao ăn ở gì ráo. Lúc đầu Mén còn lưỡng lự nhưng khi nghe tới số ngân lượng đó nó gật đầu liền, nó nhẩm tính nếu làm được như vậy thì nó tự lo cho nó đi học được rồi không phiền gì tới nhà nữa. Đâu có ảnh hưởng gì đến việc học đâu vì nó học buổi chiều hông à, mà tuần học có năm bữa thôi được nghỉ hai ngày Thứ Năm và Chủ Nhật, chỉ có điều nó phải dậy sớm xíu. Ông bà ta nói “đói thì đầu gối cũng phải bò” mà đằng này nó có phải bò đâu chỉ dậy sớm thôi mờ.
    Thế là Mén qua nhà cô Hồng mần, nhà cô Hồng có năm người, cô mần giám đốc chi nhánh ngân hàng Miệt Vườn, chú là dân đi ghe, đi suốt, nghe đâu có chuyến đi tận bên Tây, bên Phi lận nên vắng nhà thường xuyên.Có bà ngoại là người ở miệt Đồng Khởi hiền ơi là hiền, hai đứa con cô thì đứa con gái đang học lớp Tú tài, thằng con trai nghe nói học trường Chuyên Chở Hàng Hóa gì đó để mai mốt đi ghe giống tía nó. Sở dĩ yêu cầu đến mần sớm như vậy là cho có người ở với bà ngoại trong lúc cô Hồng đi tập thể dục sớm.
    Sáng 5h nó đến nhà mần thì bà ngoại đang tụng kinh, cô Hồng mở cửa cho nó vô nhà, xong cô cũng đi tập thể dục rồi đi chợ luôn, tới 7h kém mới trở về tắm rửa thay đồ đi mần, hai đứa con cô còn ngủ. Công việc của Mén là quét nhà, lau nhà, phơi đồ, ủi đồ, rửa ly chén, nhặt rau, rửa thịt cá mà cô Hồng đi chợ về, rồi cất vô tủ lạnh để trưa, chiều bà ngoại nấu ăn …
    Công việc hổng có gì nặng nhọc nhưng lắc xắc, mần hoài không hết vì má nó dặn đi mần cho ai cũng vậy phải coi nhà người ta như nhà mình, công việc phải mần như nhà mình mới được chứ không thể mần qua loa cho xong việc, nên nó thấy cái gì trái tai, gai mắt như mấy chậu kiểng trên lầu khô queo, sân thượng đầy rác là nó tự động tưới cây, quét tước dọn dẹp không đợi bà ngoại hay cô Hồng nhắc nhở chỉ bảo.
    Vì vậy bà ngoại rất thương nó, bà coi nó như cháu ngoại của bà vậy, nó mần tới đâu bà cũng đi theo, lúc đầu nó nghĩ bà đi theo canh chừng nó sợ nó chôm đồ đạc nhà bà nhưng về sau nó hiểu, bà đi theo để nói chuyện với nó để nghe được tiếng nói trong nhà, chứ cô Hồng thì đi tối ngày và hai đứa cháu bà cũng đi học tối ngày, về nhà thì tụi nó vô phòng riêng đóng cửa lại, có ai nói với bà hay nghe bà nói như Mén đâu…
    Mén mần ở nhà cô Hồng được hơn một tháng nhưng nó chưa bao giờ thấy mặt cậu chủ của mình, vì khi Mén đến thì cậu chưa thức, còn khi Mén về thì cậu … còn ngủ. Đôi lúc phơi đồ Mén thấy cái áo thun nam này quen quen, hổng biết mình gặp ở đâu rồi. Nhưng Mén nghĩ chắc thời trang thì cái này giống cái kia vậy thôi ai cũng mua đồ ở một chỗ thì nó giống nhau.
    Hôm đó là Thứ Năm, Mén không cần về sớm để chiều đi học như mọi ngày, nên Mén ở lại chơi với bà ngoại và học bà nấu món bò kho. Đang lui cui gọt cà rốt với khoai tây ở dưới bếp, Mén nghe giọng nói quen quen hỏi bà ngoại :
-         Ngoại ơi, có thấy cái đĩa ca nhạc con để trên bàn đâu không?
-         Bà không thấy, mà để bà hỏi con Mén coi hồi sáng nó có dọn không?
-         Mén à, hồi sáng con dọn dẹp có thấy cái đĩa của thằng Chuột để đâu không ?
-         Dạ, con để trên kệ đó bà. Để con lấy cho.
    Mén rửa tay sơ sơ, rồi chạy ra lấy cái đĩa để trên kệ sách định bụng sẽ lên lầu đưa cho cậu chủ để biết mặt cái người mà ngày nào cũng ngủ đến 11h trưa (lời bà ngoại nói) này coi sao. Nhưng Mén chỉ chạy lên tới nửa cầu thang thì nó đã thấy một người đứng như im trời trồng, nhìn nó đầy kinh dị như thấy ma, và Mén cũng hoảng hồn muốn té cầu thang khi nhìn thấy người đó.
    Thì ra cậu Chuột là thằng bạn học chung giảng đường cả tháng nay và thường mượn tập nó photo chứ hổng có chép bài.
    Ủa, sao cô Hồng nói Chuột học trường Chuyên Chở Hàng Hóa mà ta, sao kỳ dzậy?!?! Mén hoàn hồn trở lại, định mở miệng hỏi thì nhận được tín hiệu “Suỵt …” im lặng từ Chuột,  Mén đành đưa cho Chuột cái đĩa ca nhạc rồi lủi thủi đi xuống bếp lòng đầy lo lắng, sợ ngày mai vô lớp Chuột nói với mấy đứa bạn học chung thì sao ta?!??!!?
    Nhưng Mén lo có thừa vì Chuột còn lo gấp mười lần Mén nữa kìa, nó chạy lên chạy xuống như gà mắc đẻ, chốc chốc lại ngó nghiên và lắng nghe chỗ hai bà cháu Mén đang làm bếp. Chừng hết chịu nổi, Chuột nói:
     - Mén ơi, ra tui nhờ cái.
    Mén bước ra, Chuột dúi vào tay Mén mảnh giấy có chữ « TUI CẦN NÓI CHUYỆN VỚI BÀ, ĐI THEO TUI » rồi nói lớn với bà ngoại ở trong :
-         Ngoại ơi, cho con chở Mén đi lấy cái vô tuyến về nghen, phải có người ngồi sau ôm chứ một mình con không chở được.
-         Ờ, đi đi nhưng nhớ chạy cẩn thận đó thằng chó con. – Bà ngoại trả lời giọng đầy âu yếm với Chuột.
    Mén trèo lên cỗ xe 50 mã của Chuột, hai đứa chở nhau ra đến cầu Quăng Dép (vì ngồi ở đó một hồi là phải quăng dép bỏ chạy vì muỗi cắn chịu hông nổi)  thì Chuột dừng lại, tấp vô quán nước mía, kêu hai ly nước mía hút một cái rột hết nữa ly mà hổng đứa nào nói nên lời với đứa nào, ngần ngừ một lát, Chuột mở lời trước :
-         Bà đừng nói gì với nhà tui nghen ?!?!
-         Nói gì là nói gì ?!?!? -  Mén giả bộ hổng hiểu lời Chuột nói.
Chuột ậm ừ, cuối xuống hút một cái rẹt nữa hết ly nước mía, rồi nhìn Mén bằng ánh mắt năn nỉ, nói tiếp :
-         Bà đừng nói là tui đang học chung với bà nghen !
-         Sao vậy ?!? Sao cô Hồng nói là Chuột đang học trường Chuyên Chở Hàng Hóa để mơi mốt đi ghe giống chú mờ ?!?
Nó thở dài đánh thượt một cái, nhìn xa xăm rồi nói :
-         Tui có thi vào trường đó đâu mà học.
-         Hả ?!!? Cái gì ?!?!!? Mén nhìn Chuột đầy kinh ngạc như người ta thấy bò mặc đồ đi lòng vòng ngoài đường vậy.
Chuột nói tiếp giọng đầy tâm sự :
-         Papa tui thích tui học nghề đi ghe, để mai mốt đi đó đi đây giống ổng, ổng nói đàn ông là phải thế, phải tung hoành ngang dọc, coi bốn biển là nhà mới xứng đáng làm đàn ông. Nhưng ổng có bao giờ biết mỗi lần má tui nghe tin biển giận, ghe này bị lủng, ghe kia bị bọn đầu trâu mặt ngựa hỏi thăm, ghe nọ bị mãi lộ ở đâu đó là má tui lo phát khóc. Nói thật, anh em tui bi lớn rồi, mà thời gian papa tui ở nhà được với tụi tui chừng 3 tháng là dài nhất nên tình cha con chưa kịp thắm thiết là phải chia tay. Tui thương má tui lắm, tui không muốn má tui khóc vì tui, nhà một người làm má khóc là đủ rồi, nên hồi mần đơn đi thi tui hổng ghi nghề đó nhưng vì áp lực của nhà nên tui nói là thi và đậu rồi nhưng thật ra là tui đậu trường mình chứ đâu có dính líu gì tới trường đó đâu. Với lại tui cũng không muốn mơi mốt con tui nhìn tui đầy xa lạ như tui nhìn papa tui vậy, mặc dù rất thương papa nhưng sao tui không thấy gần gũi papa lắm.
Nó nói một hơi dài như vậy, xong ngồi im ru nhìn Mén lom lom. Mén thơ thẩn suy nghĩ một lát rồi nói :
-         Ông vô lớp không được nói với ai là tui mần ở nhà ông nghen.Với lại ông không được cho tụi thằng Gà, thằng Heo ghé nhà ông vào giờ tui làm à nghen. Ông mà để tụi nó biết là tui méc má ông chuyện này đó.
-         Ừh, tui hứa
-     Mà ông thề đi tui mới tin. Thề là, nếu tụi nó biết chuyện tui mần ở nhà ông thì ông sẽ ngồi uống trà với Tào tướng quân một tháng.
        Chuột hơi hết hồn với lời đề nghị đó của Mén nhưng nó cũng thề, và Mén cũng long trọng thề lại như vậy.Mén với Chuột uống nước mía, ăn thề với nhau xong xuôi rồi chở nhau đi về mà hổng có lấy cái vô tuyến. Bà ngoại thắc mắc thì Chuột nói là người ta sửa chưa xong, hẹn ngày mai mới ghé lấy.
      Mén và Chuột giữ đúng lời hứa với nhau không ai tiết lộ bí mật của ai, nghĩa là Mén cũng đến mần ở nhà Chuột như bình thường mà trong lớp hổng ai biết, còn Chuột vẫn đi học như hằng ngày mà má hổng hay là Chuột hổng có học trường Chuyên Chở Hàng Hóa. Có điều bây giờ khác trước một chút là tình bạn Chuột và Mén ngày càng khắng khít hơn, ở lớp Chuột hay bảo vệ Mén trước lời chọc ghẹo tinh quái của lũ bạn Chuột như người anh trai bảo vệ em gái mình vậy.
    Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, giấy mà sao gói được lửa, đến một ngày qua một người bạn học cũ của Chuột, cô Hồng biết hết sự thật. Khi nghe Chuột trình bày thì cô Hồng khóc quá chừng nhưng rồi cũng qua, chứ lỡ hết rồi biết sao, học cũng được nữa học kỳ rồi.
    Khi cô Hồng biết Mén là bạn học cùng lớp với Chuột được một thời gian thì cô không cho Mén mần mướn ở nhà cô nữa. Mén mếu máo khóc khi nghe cô nói vậy nó tưởng cô đuổi nó nhưng không phải, cô giới thiệu nó đến mần Búp Bê Biết Cười (Promotion Girl) cho một công ty Gây Sự Chú Ý mà cô có phần hùn ở trong đó. Lúc đó Búp Bê Biết Cười là một nghề cực mới ở Xì Phố nên lương khá cao mà đòi hỏi cũng cao ngất luôn : chân phải dài nè, dáng mình dây nè, da phải trắng như bông bưởi nè và phải biết cười tươi như hoa trong khi đứng trên giày cao gót cả ngày trời, lúc đó toàn người mẫu hạng C của mấy lò người mẫu làm Búp Bê Biết Cười không à. Nếu không có cô Hồng giới thiệu và bảo lãnh Mén, thì cả đời người ta cũng không tuyển nó làm Búp Bê Biết Cười nữa vì nó thuộc dạng chân tròn chứ hổng phải chân dài (lùn ỉn cao đâu tới 1m6), dáng của nó cũng mình dây nữa nhưng mà là ... dây chão, da nó cũng hổng trắng như bông bưởi nhưng được cái là nó rất vui vẻ và chịu khó nên nó cũng không phụ lòng tin của cô Hồng. 
     Mén đi làm được ba tháng thì đã trở thành vơ đét trong công ty Gây Sự Chú Ý vì sức trâu của nó, một tuần 7 ngày nó làm đủ 7 show có khi còn làm thêm show tối nữa. Có mấy show khai trương ở xa mà phải đến sân khấu ngay từ 5h sáng, mấy Búp Bê kia vì không quen thức khuya dậy sớm đã đến trễ, gặp công ty của người Bông nữa, họ coi giờ khai trương mà, đâu kịp ăn uống gì đâu đã phải thay đồ trang điểm đẹp lên sân khấu đứng cười, đứng cười một hồi thì mệt, đói , khát dẫn đến ... xỉu mà xỉu là cái bệnh kéo theo một cô mà xỉu là kéo nhau xỉu cả đám làm công ty bị phàn nàn quá chừng. Nhưng Mén thì không xỉu bao giờ nó dậy sớm và chịu cực quen rồi mấy chuyện đó là con bù mắt, không đáng gì. Mén có thể đứng cười từ 5h sáng đến 12h trưa mà hổng xỉu hay mệt bắt đầu làm nũng nhõng nhẽo như mấy Búp Bê xinh đẹp kia (vì nó biết thân biết thận mình mà). Chính vì có sức trâu nên nó được "u ái" bay toàn show thức khuya dậy sớm hông à, mà nó cũng không buồn lòng vì như vậy nó mới đi học được chứ chứ chiều tối sao mà học hành. Công ty Gây Sự Chú Ý ngày càng quý Mén vì lẽ đó, chị kế toán của công ty đặt Mén biệt danh là Vơ Đét Trâu.
     Mén làm Búp Bê Biết Cười cho tới ngày chữ đã viết đầy lá mít, trong lúc tìm việc mần tâm đầu ý hợp vẫn đi làm Búp Bê Biết Cười nhưng những năm về sau nghề Búp Bê Biết Cười bị biến tướng quá nhiều không còn trong sáng và lương lậu cũng bị nhiều đầu mối cắt xén còn chút tẻo không vui và khá như xưa.
     Mén với Chuột bây giờ thân hơn ngày xưa rất nhiều, chuyển sang gọi nhau là mày, tao rồi hổng còn ông ông, tui tui như ngày xưa nữa. Lâu lâu Mén vẫn ghé nhà Chuột ăn cơm với bà ngoại, nhà có đám tiệc gì thì cô Hồng cũng hú Mén qua ăn nứt bụng luôn, xong còn mang về nữa, coi như con cháu trong nhà. 
     Chuột chọn học nghề trên bờ để khỏi phải đi ghe như papa Chuột nhưng ai dè đâu, nghề chọn Chuột chứ Chuột hổng chọn được nghề, nó cũng đi ghe như papa nó luôn. Chuột đi ghe sau khi bị người yêu đầu tiên của nó bỏ nó để đi đến xứ sở Kăng-gu-ru tìm một chân mới. Chuột đi ghe được vài bận thì Mén nhìn hổng ra một Chuột ngày nào nữa, nó đen như cột nhà cháy, ốm hơn trước nhưng rắn chắc hơn và đặt biệt uống dữ hơn, nó chấp cả thằng Heo hai cái ngủ (nghĩa là uống no, xỉn, ngủ, thức dậy uống tiếp, hai lần vậy đó) luôn mà vẫn uống tì tì bằng anh bằng em.
     Bây giờ, Mén đã có được công việc yêu thích của mình và rất hạnh phúc bên chàng của Mén, còn Chuột thì cũng thích thú với nghề đi ghe rồi (con nhà tông hổng giống lông cũng giống cánh mờ) hổng còn tơ tưởng gì tới mối tình đầu nữa, nhưng mà nó nói nó sợ con gái quá nên tạm thời nghỉ yêu, thay dầu làm máy trái tim lại cái đã, mai mốt tính sau. Hôm rồi tiệc chia tay Chuột đi chuyến dài tận trời Phi, Mén tặng cho nó cây mai giả, dặn mang lên ghe để Tết có cái mà nhớ nhà, nó cảm động quá chừng. Chuột hứa lần này về sẽ đem về cho Mén tờ tiền bạc tỷ ở nước Tỷ Phú Nghèo để Mén thấy mình giàu (số là nó đi qua nước nào nó cũng đổi một ít tiền xu nước đó về cho Mén để Mén sưu tầm. Có đợt nó đi chuyến dài cả năm đem về cho Mén cả bịch tiền xu 18 nước làm Mén cảm động khóc hu hu ...)
Hết rồi đó *_*.

10 nhận xét:

Unknown nói...

Tui khâm phục bạn Mén quá xá, tui mà là tía bạn Mén chắc tui tự hào lắm. Con gái mà giỏi quá, bạn Mén đi uống gụ với tui không?

Moon nói...

Hết rồi hả, uổng vậy, đọc một hơi cái hết cái rụp là sao?

Nè, câu chuyện dễ thương quá, nhất là mấy cái vụ Búp Bê Biết Cười và công ty Gây Sự, ha ha.

Cái vụ Papa, rất là thâm thúy, chỉ những người đã từng thiếu thốn tình thương của cha mẹ, thì khi lớn lên mới biết chuẩn bị "thời gian" cho con cái mình. Chị thích nhất chi tiết đó của câu chuyện.
Viết tiếp tập 3,4 đi nha

Tanya nói...

mấy câu chuyện của Mén kể thiệt hay. Đúng là con gái thời nay đầy bản lĩnh và chịu khó để vượt qua mọi khó khăn. Ông trời không phụ lòng người tốt :))

bắc tay làm quen cái nghe người miền Tây :) Tanya sanh ở Long Xuyên, lớn lên giữa LX và SG nhưng đã rời xứ khá lâu, chắc mất nét con gái miền Tây rồi....hihihi....

Đỗ nói...

M.S viết truyện này hay quá, hơi tiếc bạn viết có nhiêu rồi hết.
Những điều rất thực, lại có những tình cờ thú vị nữa. Có giờ viết lại cho dài, chắc là hay lắm đó.

miss_sadec nói...

Anh Phú: Tía Mén cũng tự hào về Mén lắm anh, vì tía tưởng là Mén suốt đời bán buôn ngoài chợ quê ùi, hổng ngóc đầu lên nhìn đời nổi đâu. Rất hân hạnh được ngồi uống gụ với anh Phú. Hôm nào rảnh anh em mình đi uống nghen anh :)))

miss_sadec nói...

Chị Moon: Để Mén viết tiếp, vì Mén vào đời gặp người tốt người xấu lẫn lôn với nhau nhiều lắm,để rảnh rảnh Mén kể dzụ Mén nương nhờ cửa Phật nghe cho zui :)))
Chị Tanya : Em rất vui được biết chị, nét con gái miền Tây hổng mất được đâu chị, em thấy chị vẫn còn nè :))

miss_sadec nói...

Bác Đỗ: Dạ cám ơn bác khen, để hôm nào em viết tiếp chuyện gặp người xấu, chuyện Mén bị lừa, oánh nhau cũng có nữa, nhưng buồn hổng dzui như chuyện này :)

Diên Hoàng nói...

Very intersting story. Nếu được edit cẩn thận lại, không thua gì NNT đâu. Kết quả có hậu :))) Xong fần 1, tui đoán fần 2 sẽ thê thảm; ai ngờ :))

miss_sadec nói...

Anh Hoàng: Đa tạ anh quá khen, làm em muốn bể mũi :)))

Mikki nói...

uiiii ... bạn Me'n giỏi quá! :)